RSS

Đọc truyện Mãng Hoang Kỷ prc wattpad full online

Giới thiệu truyện Mãng Hoang Kỷ

Bạn đang đọc truyện Mãng Hoang Kỷ của tác giả Ngã Cật Tây Hồng Thị trên trang đọc truyện online. Một bộ truyện một tác phẩm tiên hiệp hay, truyện mãng hoang kỷ không thể bỏ qua đối với những fan hâm mộ truyện tiên hiệp đặc biệt là truyện mãng hoang kỷ này

mang-hoang-ky

Nội dung chính truyện Mãng Hoang Kỷ

Truyện kể về nhân vật chính không phải họ Hùng mà là họ Kỷ. Cuốn tiểu thuyết này cũng chính là một thế giới. Ngày xưa có một đứa bé sinh ra đã bị bệnh hiểm nghèo, số phận đã buôc đứa bé trai này vừa hiểu được giá trị của cuộc sống này thì đã phải đối phó với thần chết đang rình rập từng ngày. Cô độc gặm nhấm nỗi đau mười tám năm trời cuối cùng cũng không thể tránh được số mệnh, người thanh niên đó mãi mãi ra đi. Nhưng số trời khiến hắn đâu ngờ chết đi lại là một khởi đầu mới, bắt đầu một chuỗi nối tiếp nhân quả của kiếp trước chưa hoàn thành kiếp này phải trả, và là cơ may cũng như một tương lai rạng ngời cho kiếp sống mới, luân hồi, đầu thai. Những chuyện mà người thanh niên này chỉ gặp trong phim ảnh bỗng chốc hóa thành hiện thực. Dang tay đón chào hắn là một vùng trời bao la rộng lớn. Trái Đất trước kia vốn chỉ là một trong hàng tỉ thế giới nhỏ nhoi, ở trên còn thêm ba nghìn thế giới lớn nữa, và tất cả cũng chỉ mới nằm trong Nhân Giới trực thuộc Tam Giới. Kỳ ngộ nhờ công đức từ kiếp trước, nay sẽ giúp hắn có cơ hội sánh vai cùng thiên binh thiên tướng trên thiên đình như Khoa Phụ, Hậu Nghệ. Hơn nữa còn có khả năng được tiếp xúc với các vị thần xa xưa như Bàn Cổ, Nữ Oa. Chặng đường rất dài, tranh đấu khốc liệt, bước từng bước nhỏ trên con đường tu tiên để đạt được trường sinh vĩnh hằng thọ ngang trời đất, các tầng lớp thế giới chất chồng lên nhau, người – ma – yêu – tiên ẩn hiện khó lường, vô số cạm bẫy giăng đầy phía trước. Cuối cùng Kỷ Ninh, nhân vật chính của chúng ta sẽ đi trên con đường chông gai đó như thế nào đây? Tất cả điều được nằm trong chương cuối cùng của truyện. Mời mọi người hãy cùng tận hưởng những cảm xúc hồi hộp, oai hùng lôi cuốn và xúc động khi trải lòng mình vào các tình tiết hấp dẫn mà tác giả đã dày công khắc họa trong tiểu thuyết của mình. Mời các độc giả cùng theo dõi tiểu thuyết tiên hiệp của tác giả Ngã Cật Tây Hồng Thị: Mãng Hoang Kỷ.

Chương truyện mới nhất của truyện Mãng Hoang Kỷ

Mang hoang ky q14 chương 16

Đọc truyện mãng hoang kỷ từ quyển 13 chương 35 đến quyển 15 chương 45 tại đây

Truyện Mãng hoang kỷ – quyển 13 chương 34 : Mũi Tên Đang Bay

Truyện Mãng hoang kỷ – quyển 13 chương 33 : La Hầu Cung

Truyện Mãng hoang kỷ – quyển 13 chương 32 : Thi thể Thần Ma

Truyện Mãng hoang kỷ – quyển 13 chương 31 : Trở lại dò xét Cừ Nha sơn mạch

Truyện Mãng hoang kỷ – quyển 13 chương 30 : Điểm tựa để tung hoành thiên hạ

Truyện Mãng hoang kỷ – quyển 13 chương 29 : Tu luyện Huyền Công

Truyện Mãng hoang kỷ – quyển 13 chương 28: Trở lại núi Phương Thốn

Truyện Mãng hoang kỷ – quyển 13 chương 27 : Cù Nha Sơn Mạch

Mời mọi người đọc truyện Mãng Hoang Kỷ full tại đây

Đọc thêm nhiều truyện tiên hiệp hay tại website www.webtruyen.com

Mọi người có thể xem truyện Mãng Hoang Kỷ wattpad full online

Download truyện Mãng Hoang Kỷ prc offline full

Like + share và rất mong mọi bình luận (commnet) bên dưới để mình update truyện thường xuyên cho mọi người nhé !

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Mãng hoang kỷ – quyển 13 chương 32 : Thi thể Thần Ma

Trên lối vào hạp cốc còn điểm xuyết một vài cây hoa cỏ, ấy vậy mà khi Kỷ Ninh tiến vào lại cảm thấy một cảm giác run sợ khó hiểu.

"Chết!"
Một tiếng gào thét như từ thời viễn cổ xa xưa chấn động tới thần hồn của Kỷ Ninh.
Cỗ sát ý như vô số từng lớp từng lớp thủy triều đáng sợ công kích Kỷ Ninh, nhờ có quan tưởng Nữ Oa đồ, bên trong thần hồn hiện ra một "tượng thần Nữ Oa", trở nên vững chắc hơn rất nhiều. Nhiều năm tại núi Phương Thốn, Kỷ Ninh đã biếtđược rằng "Nữ Oa đồ" chính là phương pháp quan tưởng của Nữ Oa truyền thụ, có khả năng phục hồi vô hạn, kể cả thần hồn có bị trọng thương, chỉ cần quan tưởng "Nữ Oa đồ" cũng sẽ nhanh chóng khôi phục. Đây đúng là một phương pháp quan tưởng tiếng tăm lừng lẫy có từ thời Bàn Cổ Thượng Cổ thế giới.
Tại tầng cuối cùng, tầng thứ chín Thần Tiên cung trên núi Phương Thốn mới có được phương pháp quan tưởng "Nữ OaĐồ", quả thực là phương pháp nuôi dưỡng, phục hồi và chống cự những công kích tới thần hồn số một.
"Nơi này là ...?" Chỉ một lát sau Kỷ Ninh tỉnh táo lại, bắt đầu nhìn cảnh sắc phía trong hạp cốc thật lớn này.
Bởi vì có sương mù bao phủ.
Cho nên Kỷ Ninh chỉ có thể nhìn thấy mọi vật ở khoảng cách gần, phía xa xa có một thân hình mờ ảo nằm im không nhúc nhích, từ chỗ Kỷ Ninh thấy mới chỉ là hai cái đùi cùng một phần bụng, cái đùi dài tới trăm trượng, giống như được đúc thành từ nham thạch.
"Tử khí nồng đậm như vậy chắc đã chết rồi, có lẽ cao đến mấy trăm trượng, hình thể như thế này chỉ e là Thần Ma." Kỷ Ninh âm thầm phỏng đoán.
Bảo tàng thần bí kỳ lạ này bên trong không thể sử dụng thần thức để dò xét, nên Kỷ Ninh chỉ có thể phỏng đoán tất cả mà thôi.
"Chết."
"Chết."
"Chết."
Từ thi thể Thần Ma cực lớn kia phóng ra sát ý vô tận, chấnđộng thần hồn Kỷ Ninh, đặc biệt Kỷ Ninh càng tiến tới gần thi thể thì chấn động của sát ý càng mạnh, khiến cho Kỷ Ninh không thể không sử dụng quan tưởng Nữ Oa đồ đểchống cự lại.
"Chỉ là sát ý lưu lại từ một thi thể, đã khiến ta phải sử dụng Nữ Oa đồ để chống cự. Nếu mà hắn còn sống thì có thể giết ta một cách rất dễ dàng."
Thần hồn của bản thể Kỷ Ninh sớm đã có hai phần, nếu như tính cả thần hồn bên trong Đệ Nhị nguyên thần thì kỳ thật coi như là ba phần!
Một phần thần hồn trong Đệ Nhị nguyên thần.
Một phần thần hồn là nguyên thần của bản thể.
Còn một phần thần hồn đã hoàn toàn dung hợp với thân thểcủa bản thể, mỗi một phần máu thịt đều có ẩn chứa thần hồn bên trong. Chỉ đến cấp độ này thì Thần Ma luyện thểmới có thể tạo ra phân thân từ chút ít máu thịt được.
Chỉ cần là những kẻ kiêm tu Luyện khí và Thần Ma luyện thể, đến giai đoạn Nguyên Thần đều sẽ có hai phần thần hồn.
Một sẽ dung nhập vào thân thể, còn một dung nhập nguyên thần.
Giờ phút này lọt vào sự tấn công của sát ý ... nguyên thần của bản thể Kỷ Ninh cảm thấy chật vật vô cùng, nhưng Thần Ma luyện thể lại không sợ chút nào, bởi vì thần hồn và máu thịt đều được dung hợp làm một, vô cùng vững chắc. Hơn nữa hiện tại Kỷ Ninh lại tu luyện được Bát Cửu huyền công … cho dù sát ý có mạnh hơn trăm lần nghìn lần cũng không làm gì được thân thể này.
...
Kỷ Ninh tiến lên từng bước một, tới gần thi thể Thần Ma kia.
Rốt cục cũng thấy rõ ràng.
Thi thể Thần Ma này có làn da màu nâu xanh, cũng nhưđược đúc từ nham thạch. Mặt mũi của hắn mang phong cách cổ xưa, trên người khá nhiều vết thương, một bộ giáp màuđen mặc ở trên người cũng có vết rách, ở bên cạnh hắn còn có hai mũi tên màu lửa đỏ rơi lả tả, và một cây cung lớn màu đen bị đứt dây.
"Không nghĩ rằng người có thể đi tới tận nơi này, chỉ là một nhóc con cảnh giới Phản Hư Tiền kỳ mà lại có được bản lĩnh như vậy, bội phục bội phục." Một âm thanh lanh lảnh vang lên.
Kỷ Ninh quay về hướng phát ra âm thanh, thấy một gã thiếu niên mặc áo đen đang ngồi trên một vách đá trong khe núi phía xa xa.
"Ngươi có biết Ngân Nguyệt Thiên Thần không?" Kỷ Ninh đột nhiên nói ra, thiếu niên mặc áo đen này có thể đến tới đây có lẽ ít nhất đã là Thiên Tiên, tại Tà Nguyệt Đại thế giới này phàm là Thiên Tiên, phần lớn đều là đệ tử núi Phương Thốn. Nếu quả thực là đồng môn thì có lẽ là một việc tốt.
"Ngân Nguyệt Thiên Thần ư? Chậc chậc, hay cho một cái Thiên Thần? Tiếc là cho tới bây giờ ta chưa nghe nói tới." Thiếu niên mặc áo đen ngồi ở đó nhìn Kỷ Ninh. "Nhóc con, xem ra lai lịch của ngươi cũng không nhỏ, biết tới cả Thiên Thần. Có điều tại bảo tàng này, cho dù ngươi có biết ai cũngđều vô dụng. Muốn đạt được bảo vật thì phải dựa vào năng lực của ngươi."
Kỷ Ninh âm thầm phán đoán, thiếu niên mặc áo đen này hẳn không phải là đệ tử của núi Phương Thốn.
Trước đây khi mình xông qua khu cấm chế Lôi điện, gặp Vô Nhai Thiên Tiên đã đoán ngay ra mình là người của núi Phương Thốn, nhưng còn thiếu niên này lại không có phản ứng gì.
"Tà Nguyệt Đại thế giới này chắc là vẫn có không ít Thiên tiên không bái làm đệ tử trên núi Phương Thốn, thậm chí còn không biết núi Phương Thốn a." Kỷ Ninh thầm nghĩ.
"Nhóc con, lúc trước ngươi mới vượt qua hai tầng cấm chế, lúc này còn một tầng cuối cùng. Hơn nữa ta nhắc nhở ngươi ... bảo vật trên thi thể Thần Ma đó không dễ lấy được đâu." Thiếu niên mặc áo đen ngồi ở đó một cách nhàn nhã, tựa như muốn cười nhạo Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh nhìn thiếu niên mặc áo đen nghi hoặc: "Ta đến đâyđể đoạt bảo, vậy mà ngươi không ngăn cản ta sao?"
"Làm sao ngăn cản ngươi đây, Lôi điện còn không tổn thương được thân thể của ngươi một chút nào. Loại quái thai như ngươi, ta động thủ cũng chỉ lãng phí pháp lực mà thôi. Giả sử ta có các loại pháp bảo trói buộc, ta sẽ đem trói ngươi lại, đáng tiếc là ta không có." Thiếu niên mặc áo đen nói một cách bất đắc dĩ.
Kỷ Ninh cũng biết nhược điểm của Bát Cửu Huyền Công.
Bát Cửu Huyền Công, chỉ cần mình luyện thành ba vòng làđã cường hãn dị thường rồi, nhưng nếu gặp phải dây thừng, Trấn Yêu tháp, những loại trói buộc khống chế này sẽ trực tiếp trói hoặc thu mình lại ... lúc đó mình sẽ gặp phiền toái. Có điều mình không phải kẻ đần, có kiếm trong tay tất nhiên phải ngăn cản, muốn trói buộc mình là chuyện cực kỳ khó khăn. Cho dù trói buộc được mình, cũng không lấy được mạng của mình.
"Vậy ta sẽ đi đoạt bảo vật kia". Kỷ Ninh nói xong rồi nhích tới gần thi thể Thần Ma.
Khi tới gần được trăm trượng.
Bỗng nhiên …
Cây cung lớn màu đen ở bên cạnh thi thể Thần Ma bỗng phát sáng, lúc trước nó bị đứt dây, nhưng giờ phút này có một lực lượng Thiên Địa mãnh liệt hội tụ thành dây cung, ngoài ra còn hội tụ ra thành một mũi tên màu đỏ lửa.
"Xíu ... uu!!" Cây cung lớn màu đen không có bất kỳ ai điều khiển, nhưng vẫn tự động bắn tên.
Mũi tên xẹt qua trời cao, nhanh như điện xẹt, lập tức tới ngay trước người Kỷ Ninh.
"Ngăn cản."
Kỷ Ninh vung tay lên, mũi tên bắn vào cánh tay.
Bịch …
Lực chấn động to lớn làm cho cả người Kỷ Ninh đều bay ngược về sau mấy trăm trượng, đập trực tiếp vào tường nham thạch, tường nham thạch nổ vang, rạn nứt ra, từng khối đá lớn ầm ầm rơi xuống. Kỷ Ninh từ trong hố to trên tường nham thạch nhảy xuống.
"Bảo bối tốt." Kỷ Ninh không hề sợ hãi mà ngược lại còn lấy làm mừng.
"Ngươi quả là quái thai, ngay cả công kích này cũng vẫn chịuđược?" Thiếu niên áo đen ở xa kinh ngạc.
Kỷ Ninh lại vô cùng kích động, nhìn thấy cây cung màu đen hội tụ lực lượng Thiên Địa: "Thứ hội tụ chính là lực lượng Thiên Địa, không hề có pháp lực. Chắc chắn do linh hồn pháp bảo của cây cung lớn màu đen kia chủ động điều khiển. Không có chủ nhân, chỉ với bản thân pháp bảo mà làm được ra uy thế như vậy, quả thực là không thể tưởng tượng nổi."
Như Thanh Ti Trần Hỏa Trản trước đây, Tuyết Hồng Y có thểcưỡng ép bắt được.
Như Thiên Ngưu Kiếm, Kỷ Ninh ở giai đoạn Vạn Tượng tiền kỳ nhờ vào Trích Tinh Thủ cũng cưỡng ép bắt được.
Mà hiện nay thực lực của Kỷ Ninh cao hơn khi đó không biết bao nhiêu, vậy mà còn bị một kiện pháp bảo điều khiển lực lượng Thiên Địa bắn cho bay rớt ra ngoài!
"Thiên Ngưu Kiếm, chính là pháp bảo Tiên Giai cực phẩm trong cực phẩm, gần như là pháp bảo Thuần Dương. Cây cung lớn này ... ít nhất phải là pháp bảo Thuần Dương, nếu vậy, e còn là Thuần Dương thượng phẩm, thậm chí là cực phẩm. Hoặc biết đâu có thể là Tiên Thiên Linh Bảo!" Kỷ Ninh lập tức phán đoán.
Chỉ với bản thân pháp bảo không có chủ nhân điều khiển đã có được uy lực Thiên Tiên!
"Cũng phải, thi thể Thần Ma kia chết không biết bao nhiêu năm tháng, mà vẫn lưu lại sát ý đáng sợ như vậy. Một tồn tại cường đại như thế, há lại có thể sử dụng cung tiễn thấp kém sao?" Kỷ Ninh nhíu mày. " Có điều cây cung màu đen kia lại bị đứt, giáp trên người hắn cũng bị rách, thật không hiểu hắn đã trải qua kiếp nạn gì mà pháp bảo lợi hại như thếcũng bị hư tổn. Ngay cả tính mệnh của Thần Ma này cũng mất, điều cổ quái nhất là ... Thần Ma này sau khi chết, vậy mà vẫn giữ được thi thể!"
Cần biết, thần hồn của Thần Ma cùng với máu thịt dung hợp làm một.
Còn một giọt máu thịt, là có thể Tích Huyết Trọng Sinh!
Trừ khi ...
Có Đại Năng Giả cực trí nào đó, có thể phá hủy toàn bộ phần máu huyết dung hợp với thần hồn trong cơ thể Thần Ma! Chỉ khi không có hồn phách trong thân thể, lúc này mới không cách nào hồi sinh nữa.
"Đây là đại chiến bậc nào đây." Kỷ Ninh tưởng tượng một trường hạo kiếp khi Thượng Cổ Bàn Cổ thế giới bị vỡ vụn,đây tuyệt đối là chuyện vô cùng đáng sợ, ngay cả Bồ Đề lão tổ lúc đó cũng không dám đi, ngay cả Tam Thọ đạo nhân có thể giết được cả Thần Ma Đạo Tổ cuối cùng vẫn ngã xuống.
"Mặc kệ là có chuyện gì, nhưng cây cung lớn màu đen và bộ giáp này mặc dù hư tổn, lại không có chủ nhân điều khiển vẫn làm ra được uy năng như vậy. Đích thị là bảo vật khó lường."
Kỷ Ninh khẽ đảo tay, trong tay hiện ra Thiên Ngưu kiếm.
Kỷ Ninh nhanh chóng dồn ép tiến lên.
"Xíu ...uu!!" " Xíu ...uu!!" " Xíu ...uu!!" ...

Cây cung lớn màu đen kia tự động kéo cung bắn tên, lực lượng Thiên Địa hội tụ ra dây cung và mũi tên, mũi tên màuđỏ lửa nhắm vào Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh thi triển kiếm pháp.
Ánh kiếm như nước, ngăn cản mũi tên bằng Thiên Địa lực lượng sang một bên, kiếm pháp Kỷ Ninh đang thi triển ra chính là một môn kiếm thuật tại tầng thứ chín của Thần Tiên Cung, tên là Thủy Chư Thiên, một môn kiếm thuật sở trường nhất về phòng thủ.
Xuy xuy xuy …
Bất thình lình một lượng lớn tên bắn ra, thậm chí có lúcđồng thời bắn ra mười mũi tên, trong nháy mắt liên tiếp đã bắn ra mấy chục mũi, có điều tốc độ càng nhanh thì uy lực của tên lại càng yếu đi.
Kỷ Ninh lúc thì dùng Thiên Ngưu kiếm ngăn cản, lúc thì dùng thân thể chống đỡ.
"Nhóc con, tuy thân thể ngươi giống như pháp bảo, nhưngđây chỉ là một chiếc cung thần tấn công mà thôi, chiếc cung thần ấy không có chủ nhân, ngươi có thể chống đỡ được cũng không có gì ghê gớm. Ta cho ngươi biết, chờ tới khi ngươi tới gần thi thể kia trong phạm vi mười trượng, lúc đó mới là khu vực cấm chế thứ ba, thân thể của ngươi mạnh yếu thế nào cũng không có tác dụng gì với khu vực cấm chếthứ ba này đâu. Thân thể như pháp bảo của ngươi lúc này lại không giúp được ngươi rồi." Thiếu niên mặc áo đen ngồi ởđó nhìn Kỷ Ninh xông về phía trước.
Đỡ lấy tên xông về phía trước.
Khi Kỷ Ninh cách thi thể Thần Ma mười trượng, cây cung lớn màu đen dừng ngưng tụ lực lượng Thiên Địa, không còn tấn công Kỷ Ninh nữa.
"Hô." Kỷ Ninh hít sâu vào, tới gần thi thể Thần Ma như thế, uy áp vô hình kia làm cho lòng hắn rung động.
"Khu vực cấm chế thứ ba?"
"Không cần biết là chuyện gì, nhất định phải lấy được bảo vật này về tay." Kỷ Ninh nhìn từng món từng món bảo vật trên thi thể Thần Ma, thèm muốn nhất là cây cung lớn màu đen kia

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Mãng hoang kỷ – quyển 13 chương 31 : Trở lại dò xét Cừ Nha sơn mạch

"Bành bành bịch ..."

Lồng ngực Kỷ Ninh lần lượt bị từng thanh phi kiếm Tiên giai cực phẩm đâm trúng, nhưng vẫn giống lần trước ngay cả một dấu vết cũng không lưu lại. Mặc dù hắn bị tấn công liên tục lùi lại mấy bước, nhưng cuối cùng cũng quay trở lại chỗ ban đầu.
"Lê Thiên Hắc Thủy Nhất Tuyến!"
Kỷ Ninh mặc áo bào đen đã hoàn toàn bộc phát, thi triển ra chiêu thức có uy lực mạnh nhất hiện nay của Lê Thiên kiếm trận.
Vùvù vù vù … Chỉ thấy từng đường kiếm xẹt qua không trung tạo thành những đường cong, thậm chí có đường kiếm lướt qua còn tạo thành một nhánh sông, trên không trung hư ảnh của chín nhánh sông giống như "Hải Nạp Bách Xuyên" đều hội tụ tại cùng một chỗ.
Biến thành một con sông màu đen mãnh liệt!
Con sông màu đen cũng chính là chín chuôi Lê Thiên kiếm cùng lúc đánh vào lồng ngực Kỷ Ninh.
"Oanh!"
Lúc này bản thể Kỷ Ninh không thể đứng vững nữa, bay ngược ra phía sau, đụng mạnh vào vách tường gây ra một tiếng nổ lớn, hắn dùng hai tay chống vào vách tường mới ổn định được thân hình.
Kỷ Ninh cúi đầu xem xét, thấy làn da trước ngực mình vẫn y như trước, không có chút dấu vết nào.
"Thần thông tốt, thần thông tốt!" Lúc này tâm trạng Kỷ Ninh rất thoải mái.
Rời khỏi thế giới Đại hạ hơn ba mươi năm, chẳng phải là muốn có được bản lĩnh thật sự rồi quay về sao, hiện tại mình đã học được rồi!
Bát Cửu Huyền Công được xưng là thần thông đứng đầu Tam giới dưới cảnh giới Chân Thần, khi xưa nhóm Đại Năng Giả trình độ cao nhất trong Tam giới kết hợp mới sáng tạo ra được môn thần thông này, có thể làm cho thân thể Chân Thần so sánh được với đại thần thông Bàn Cổ. Mặc dù không thể sáng tạo ra công pháp lý tưởng có ‘mười hai vòng’, nhưng chỉ với chín vòng cũng đã đủ ‘trâu’ rồi.
Dù sao thì hiện tại mình vẫn còn rất yếu, khoảng cách để trở thành Thiên Thần còn xa lắm, về phần Chân Thần lại càng xa xôi vô tận. Cho dù môn thần thông này thật sự có vòng thứ mười, mười một, mười hai, mình cũng không có cách nào tu luyện được.
"Thần thông thành công rồi, giờ ta có thể lập tức quay lại Cừ Nha sơn mạch!" Kỷ Ninh đứng dậy, trên người tự động xuất hiện một bộ quần áo bằng da thú.
Kỷ Ninh ra khỏi Tiên phủ, tiện tay thu lại Tiên phủ.
"Sư phó, người đi đâu vậy?" Thanh Nhai Tiểu Vũ đúng lúc muốn trở lại Tiên phủ.
"Ta muốn hạ giới một chuyến, mấy ngày sau sẽ quay lại." Kỷ Ninh dặn dò. "Nếu Thanh di cùng Bạch gia gia của ngươi hỏi, ngươi cũng nói như vậy."
"Vâng." Thanh Nhai Tiểu Vũ ngoan ngoãn trả lời.
Kỷ Ninh một mình rời đi, đúng lúc đi ngang qua Thần Tiên cung.
"Sư đệ, sư đệ." Sư huynh Ngân Nguyệt khoác áo bào trắng đang đong đưa cây quạt, cười tủm tỉm đi tới. "Xem sư đệ hăng hái thế này, hẳn là đã luyện thành vòng thứ ba Bát Cửu Huyền Công rồi hả?"
"Đúng vậy." Kỷ Ninh gật đầu.
Bát Cửu Huyền Công có hai khó khăn, một là lúc nhập môn phải ngộ ra được bảy mươi hai phép biến hóa, còn lại là sau đó cần phải có lượng lớn bảo vật để rèn đúc thân thể! Kỷ Ninh đã sớm trải qua nhập môn, khi có được một trăm khỏa linh đan Tiên Giai cực phẩm liền tu luyện một mạch.
"Hao phí bao nhiêu Tiên đan?" Ngân Nguyệt hiếu kỳ hỏi.
"Chín mươi chín viên." Kỷ Ninh cười trả lời.
"Ô, thật đúng là chỉ thiếu một chút cũng không đủ." Ngân Nguyệt gật đầu. "Sư đệ phải cố gắng, sớm trả lại bảo vật cho ta."
"Nhất định vậy." Kỷ Ninh gật đầu. "Đệ có việc phải đi trước đây."
"Đi đi." Ngân Nguyệt mỉm cười nhìn Kỷ Ninh rời đi.
Ngân Nguyệt rung đùi đắc ý vô cùng : "Ngân Nguyệt ta thật thông minh, cho tiểu sư đệ một trăm viên Tiên đan, ta nhàn nhã chớp mắt đã qua vạn năm. Tiểu sư đệ sẽ phải đưa ta một trăm khỏa Tiên đan! Tiên đan của ta cho ra bao nhiêu quay trở lại bấy nhiêu, còn được lời mấy chục kiện pháp bảo Tiên giai, hơn nữa còn để cho tiểu sư đệ nợ một phen ân tình."
Kỳ thật những bảo vật này đối với đường đường một Thiên Thần thì có đáng gì, điều thực sự làm cho Ngân Nguyệt vui vẻ nhất chính là làm được một việc thông minh, cảm giác thỏa mãn với kết quả đạt được.
Tinh Châu, Tà Nguyệt Đại thế giới.
Ở sâu trong Cừ Nha sơn mạch, khu vực cấm chế Lôi Điện đang có hai người ngồi ở đó, một kẻ chính là Kim Mao Bi Yêu Vương, kẻ còn lại là một gã thanh niên mắt sáng như sao, mặc một bộ đạo bạo rộng thùng thình.
"Huynh trưởng." Kim Mao Bi Yêu Vương nói. "Khu vực lôi điện này quá khó khăn, ngay cả thực lực Thiên Tiên như huynh cũng đã thử tám lần rồi. Lần vừa rồi ta và huynh cùng liên thủ, thế nhưng đi qua được hơn một trăm sáu mươi trượng lại bị lôi điện tấn công không cách nào tiến lên nửa bước. Đây đã là cực hạn của hai ta rồi, theo ta thấy, hay là chúng ta mời thêm một vị Thiên Tiên đến đây."
"Ngu xuẩn!"
Thanh niên mặc áo bào nhíu mày liếc Kim Mao Bi Yêu Vương : "Bảo tàng như thế này, sao có thể tiết lộ ra ngoài hả?"
"Nhưng mà, chúng ta cứ như thế này đứng trơ mắt nhìn sao? Huynh cũng biết, thiếu niên mặc áo đen kia đã xông qua khu vực cấm chế Lôi điện từ trước, tiến vào trong hạp cốc rồi, chúng ta kéo dài thời gian càng lâu, khả năng thiếu niên mặc áo đen kia đoạt được bảo vật lại càng lớn." Kim Mao Bi Yêu Vương phân trần.
Khi trước Kỷ Ninh đã từng cùng thiếu niên mặc áo đen nói chuyện với nhau, sau đó cũng đã phải cắn răng buông tha bảo vật mà rời đi.
Kim Mao Bi Yêu Vương lúc đầu thấy Kỷ Ninh buông tha rời đi, đã dụng toàn lực chạy qua được cấm vực thứ nhất, cho tới khi gặp phải khu vực cấm chế Lôi điện, ỷ vào am hiểu phòng ngự, đi qua được một trăm hai mươi trượng, rút cuộc cũng không có cách nào tiến thêm được nữa. Lúc đó hắn cũng bị thiếu niên mặc áo đen đó giễu cợt, Kim Mao Bi Yêu Vương lo lắng bảo vật bị thiếu niên này lấy được, cho nên nhanh chóng rời khỏi Cừ Nha sơn mạch, mời bạn tốt của mình, Vô Nhai lão tổ.
Hai người lập nhiều lời thề Thiên Đạo.
Khi đoạt được bảo vật, hai người bọn họ mỗi người một nửa! Vô Nhai lão tổ chính là Thiên Tiên, thực lực mạnh hơn, song Kim Mao Bi Yêu Vương lại có được tin tức về bảo tàng.
"Lúc này có mấy kẻ đã biết rõ về bảo tàng này rồi, nếu lại tiếp tục truyền tin tức ra ngoài, tới khi đó thì sợ rằng bảo vật sẽ chẳng tới tay chúng ta." Vô Nhai lão tổ lắc đầu. "Con gấu ngu ngốc, ngươi cũng không cần quá lo lắng, thiếu niên mặc áo đen nói khu vực cấm chế này còn có tầng thứ ba, có lẽ không phải giả dối. Nếu như không có tầng thứ ba cực khó, chỉ sợ là hắn đã sớm đoạt được bảo tàng rời đi. Nhưng hắn cho đến giờ vẫn chưa đi khỏi, chứng tỏ khu vực cấm chế thứ ba rất khó. Đã khó như vậy, chúng ta dù tìm một gã Thiên Tiên, cũng khó có thể thành công, lại còn để tin tức bị lộ, chẳng thà hai chúng ta cứ từ từ tiến đến."
"Ừm." Kim Mao Bi Yêu Vương gật đầu.
"Hai ta tiếp tục tìm hiểu, chúng ta còn có những phương pháp hợp trận rất tốt, có thể xông qua được khu vực Lôi điện này." Vô Nhai lão tổ nói.
"Được." Kim Mao Bi Yêu Vương đồng ý.
Khi bọn họ đang tìm hiểu được hơn một canh giờ, bỗng nhiên ở khu vực áp lực vô tận bên ngoài truyền tới từng đợt nổ vang.
"Có cao thủ đến rồi!" Vô Nhai lão tổ nghe tiếng nổ vang, nhíu mày nói. "Tiến lên rất nhanh, chẳng lẽ tin tức về bảo tàng bị lộ sao?"
"Không phải chứ, trong mười hai Yêu Vương Đông Lưu bọn ta chỉ may mắn sống sót hai gã Yêu Vương khác, ta và huynh cũng đã uy hiếp bọn hắn phải phát ra lời thề Thiên Đạo." Kim Mao Bi Yêu Vương nhíu mày. "Còn về phần Bắc Minh tiên nhân kia đã bỏ đi hơn một năm, lâu như vậy hắn vẫn chưa quay lại lần nào. Chẳng lẽ ... chẳng lẽ là Hoàng tộc Kỳ Quốc? Nhưng mà thực lực Hoàng tốc Kỳ quốc yếu đuối vô cùng ..."
Trong lúc hai người bọn hắn còn đang nói chuyện.
Oanh!
Một bóng người xông ra, đáp xuống mặt đất.
Chính là một thiếu niên mặc áo da thú, trong tay cầm một thanh Tiên Kiếm uy lực vô cùng mạnh mẽ.
"Bắc Minh tiên nhân?" Kim Mao Bi Yêu Vương kinh ngạc hỏi.
"Nhóc con." Vô Nhai lão tổ bên cạnh cau mày nói. "Sư phụ của ngươi là ai?"
Hắn nghe Kim Mao Bi Yêu Vương kể sơ qua, đương nhiên thấy cấp độ Phản Hư tiền kỳ của Bắc Minh kia mà lại có thực lực như vậy, e rằng sư phụ phía sau rất khó lường. Không chừng cũng là giống hắn đến từ núi Phương Thốn. Có điều đệ tử của núi Phương Thốn rất đông, hắn đường đường là một Thiên Tiên, đứng trước lợi ích của bảo tàng trước mặt, làm sao có thể nhường nhịn?
"Kim Mao Bi Yêu Vương, vị này chính là người giúp đỡ ngươi?" Kỷ Ninh nhìn Vô Nhai lão tổ, thấy đúng là một thanh niên mặc áo bào xanh, có phong độ hơn người.
"Vị này là huynh trưởng của ta, thực lực cao hơn cả ta, Vô Nhai Thiên Tiên." Kim Mao Bi Yêu Vương đắc ý nói.
"Thiên Tiên?"
Kỷ Ninh cả kinh.
Vô Nhai lão tổ lại nói : "Nhóc con, ta đang hỏi ngươi, sư phụ ngươi là ai?"
Kỷ Ninh cười cười, không trả lời, mà bay thẳng tới khu vực cấm chế Lôi điện.
Vô Nhai lão tổ không khỏi nhíu mày, dù sao thấy Kỷ Ninh bình tĩnh như thế, hắn càng cảm thấy lai lịch của Kỷ Ninh có lẽ không vừa, lúc này lạnh lùng nói : "Nhóc con, đây chính là khu vực cấm chế Lôi điện, ngươi phải vượt qua trọn vẹn một trăm tám mươi trượng mới có thể đi tiếp. Với thực lực của ngươi còn kém xa lắm."
Giờ phút này Kỷ Ninh đã bước vào trong khu vực cấm chế Lôi điện.
Oanh! Oanh! Oanh! ...
Lập tức có một tia sét trực tiếp bổ tới, thế nhưng Kỷ Ninh lại rất bình tĩnh, không chống cự chút nào, mặc cho những tia sét này bổ vào thân thể.
"Thần Ma Luyện Thể cũng chỉ có thể gắng gượng chống đỡ trong phạm vi mười trượng đầu tiên của khu vực Lôi điện." Vô Nhai lão tổ lắc đầu.
Kỷ Ninh vẫn tiến lên phía trước.
Mười trượng, hai mươi trượng, ba mươi trượng ...
Sét đánh càng ngày càng mạnh mẽ, thế nhưng Kỷ Ninh giống như đi bộ bình thường, mặc cho sét đánh.
"Chuyện này, chuyện này, chuyện này ..." Vô Nhai lão tổ, Kim Mao Bi Yêu Vương đều ngớ ra.
Bảy mươi trượng, tám mươi trượng, chín mươi trượng ...
Kỷ Ninh vẫn rất nhẹ nhõm, tiếp tục đi tới. Một cột sét to như thùng nước ầm ầm đánh tới, Kỷ Ninh cảm giác giống như bị mưa bắn vào, rất thoải mái, cảm thấy làn da của mình được kích thích vô cùng thoải mái.
Một trăm hai mươi trượng, một trăm hai ba trượng, một trăm bốn mươi trượng...
Kỷ Ninh cứ trực tiếp đi như vậy.
Ở phía xa xa đường vào hạp cốc xuất hiện thiếu niên mặc áo đen, cũng kinh ngạc khi nhìn cảnh này : “Thằng nhóc mặc da thú kia, mới có hơn một năm không gặp, sao lại mạnh lên nhiều như vậy chứ?"
Một trăm sáu mươi trượng, một trăm bảy mươi trượng ...
"Áo da thú này của ta, chính là áo bào Thiên Giai cực phẩm biến hóa mà thành, mà đạo bào vốn mềm dẻo vô cùng, sở trường giảm bớt lực, trình độ kiên cố là có thể so với một phi kiếm Tiên Giai hạ phẩm rồi." Phi kiếm rất sắc bén, nhưng cứng quá lại dễ gãy! Xét về mặt chịu đựng tấn công, áo bào Thiên Giai cực phẩm hoàn toàn có thể so với phi kiếm Tiên giai hạ phẩm.
Đắm chìm trong vô tận những tia sét đánh xuống, Kỷ Ninh trực tiếp đi qua phạm vi một trăm tám mươi trượng, những cột sét biến mất.
...
Ở một chỗ khác trong khu vực Lôi điện, Vô Nhai lão tổ và Kim Mao Bi Yêu Vương hoàn toàn không hiểu.
"Dùng thân thể chống đỡ? Chuyện này, chuyện này ... qua được một trăm sáu mươi trượng, vượt qua cả ta và huynh trưởng liên hợp tấn công. Qua một trăm tám mươi trượng, e là ngang với Thiên Tiên thượng đẳng." Kim Mao Bi Yêu Vương kinh hãi. "Chỉ là cấp độ Phản Hư tiền kỳ, thậm chí không dùng pháp bảo, chỉ dùng thân thể trực tiếp là chống đỡ được hay sao? Thân thể này cũng quá là ..."
"Thân thể như thế này gần bằng pháp bảo Tiên Giai rồi."Vô Nhai lão tổ bỗng nhiên biến sắc, dù sao hắn cũng là đệ tử của núi Phương Thốn, còn là Thiên Tiên, lúc này hắn chỉ có thể nghĩ ra một môn thần thông, thần thông đứng đầu Tam giới dưới Chân Thần, "Bát Cửu Huyền Công".
"Ở cảnh giới Phản Hư mà thân thể lại đạt tới trình độ như vậy, chỉ có thể là Bát Cửu Huyền Công! Mà muốn có Bát Cửu Huyền Công thì phải là đệ tử của lão tổ hoặc là được sự cho phép của lão tổ. Chẳng lẽ hắn là đệ tử của lão tổ?" Vô Nhai lão tổ nghĩ như vậy, trong nội tâm hoảng sợ, ngay lập tức truyền âm cho Kỷ Ninh. "Xin hỏi Bắc Minh tiên nhân người có biết Ngân Nguyệt Thiên Thần?"
Ngân Nguyệt Thiên Thần chính là người quản lý Thần Tiên cung, đệ tử của núi Phương Thốn không ai là không biết.
"Ngươi biết sư huynh Ngân Nguyệt?" Kỷ Ninh quay đầu lại hỏi.
"Vãn bối Vô Nhai, bái kiến sư thúc." Vô Nhai lão tổ lập tức cung kính truyền âm lại, hắn không một chút nghi ngờ Kỷ Ninh lừa gạt mình, bởi vì bên ngoài căn bản không có cách nào vào được Tà Nguyệt Đại thế giới! Mà Bát Cửu Huyền Công lại càng là thật!
Kỷ Ninh khẽ giật mình.
Cái này cũng không có gì kỳ lạ, rất nhiều kẻ trong Tà Nguyệt Đại thế giới vượt qua Thiên kiếp trở thành Thiên Tiên đã được thu vào làm đệ tử ở núi Phương Thốn.
"Ừ, có cơ hội gặp lại ở Núi Phương Thốn sẽ tâm sự." Kỷ Ninh quay đầu liền đi đến hạp cốc.
Thiếu niên mặc áo đen ở lối vào hạp cốc thấy vậy chau mày, lập tức quay lại đi vào trong hạp cốc kia.
Rất nhanh sau đó.
Kỷ Ninh cũng đi vào trong hạp cốc đầy sương mù bao phủ, mà chấn động đáng sợ ở trong hạp cốc cũng càng lúc càng mãnh liệt.

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Mãng hoang kỷ – quyển 13 chương 29 :Tu luyện Huyền Công

Khi Kỷ Ninh tỉnh lại thì trời cũng đã tối.

Giờ phút này, Kỷ Ninh vẫn đứng ngoài cửa tòa lầu các cao mấy trượng như trước, sư huynh Tế Điên đã ngủ ngáy khò khò ở đằng kia từ lúc nào rồi.
"Tuy rằng thần hồn của ta so với lúc tiếp thu truyền thừa thần thông Trích Tinh Thủ trước kia mạnh hơn không ít, nhưng lượng tin tức khổng lồ lần này vẫn khiến ta tốn mấy canh giờ." Kỷ Ninh mỉm cười thầm nghĩ, cảm giác lúc này của hắn rất tuyệt vời, tất cả phương pháp tu luyện Bát Cửu Huyền Công đều được khắc sâu trong trí nhớ.
"Không hổ là thần thông đứng đầu Tam giới dưới cảnh giới Chân Thần."
Kỷ Ninh khẽ cười, sau đó cất bước đi vào bên trong Tam Giới cung.
"Sư đệ cứ tùy ý đặt cả bộ ‘Bát Cửu Huyền Công’ này ở trong Tam giới cung là được. Nếu sư đệ còn muốn chọn thêm gì nữa, có thể tiếp tục lựa chọn." Tế Điên nằm ở đằng kia, dường như đang nói mê, sau đó liền trở mình ngủ tiếp.
Kỷ Ninh cười cười, quay lại khom người nói : "Vâng, sư huynh."
Kỷ Ninh đặt thẻ tre Bát Cửu Huyền Công ở trên một cái bàn, không chút do dự liền đi tới chỗ khác, trực tiếp cầm lên một bản tóm lược.
Mặt trên bản tóm lược có bốn chữ to ‘Hậu Nghệ tiễn thuật’.
Kỷ Ninh đã suy nghĩ rất kỹ về con đường tu luyện sau này của mình khi quyết định lựa chọn ‘Hậu Nghệ tiễn thuật’. Thần thông mình tu luyện chính là Trích Tinh Thủ, khiến hai tay có lượng thần lực vô tận, sau này mà kéo cung bắn tên ... Hơn nữa Hậu Nghệ tiễn thuật lại vừa khéo tu luyện trên phương diện kỹ thuật, hai môn thần thông đều xếp trong mười thứ hạng đứng đầu Tam giới hoàn toàn có thể kết hợp lại với nhau.
Một môn làm cho hai tay có thần lực vô tận.
Một môn làm cho tiễn thuật của Kỷ Ninh đạt tới cực hạn.
Hai môn thần thông kết hợp lại, hoàn toàn có thể trở thành một đòn sát thủ lớn của mình.
"Tuy nhiên khảo nghiệm này cũng thật là khó, ta có thể làm được sao?" Kỷ Ninh nhíu mày nhìn khảo nghiệm. "Mặc kệ như thế nào, cứ thử xem sao, dù sao khảo nghiệm này cũng không giới hạn thời gian."
"Sư huynh."
Kỷ Ninh đặt bản tóm lược xuống, đi đến cửa lầu các nhìn sư huynh Tế Điên đang ngủ say, nói : "Ta muốn học ‘ Hậu Nghệ tiễn thuật’."
"Đi đi, vượt qua khảo nghiệm rồi lại đến." Sư huynh Tế Điên nói thầm một câu.
Lúc này Kỷ Ninh cười cười, sau đó liền quay đầu rời đi.
Thật ra thoạt nhìn thì tưởng Kỷ Ninh đang nói với sư huynh Tế Điên, nhưng trên thực tế là nói cho sư phụ Bồ Đề lão tổ nghe! Dù sao có truyền thụ pháp môn cho mình hay không, đều là do lão tổ quyết định.
"Vù ..."
Tế Điên chợt ngồi dậy, dựa vào cửa gỗ của lầu các, nhíu mày nhìn Kỷ Ninh đang rời đi : "Đã học được Bát Cửu Huyền Công, lại học Hậu Nghệ tiễn thuật? Tiểu sư đệ này không phải tu luyện theo con đường Kiếm Tiên sao, làm sao ta lại có cảm giác hắn phải học bằng được ‘Hậu Nghệ tiễn thuật’ vậy? Trong toàn bộ Tam giới, cho đến tận bây giờ cũng không có ai đạt được cảnh giới đáng sợ trên tiễn thuật như Hậu Nghệ năm đó."
Như Trích Tinh Thủ, chỉ cần có đủ tinh hoa Ngũ Hành, hoàn toàn có thể từng bước tu luyện tới vòng thứ sáu đại thành.
Bát Cửu Huyền Công cũng như thế, chỉ cần nhập môn, sau đó dùng một lượng lớn bảo vật là có thể tu luyện tới vòng thứ chín đại thành.
Tuy nhiên Trích Tinh Thủ, Bát Cửu Huyền Công, một môn cần tinh hoa Ngũ Hành vô cùng kinh người, một môn cần bảo vật cũng rất kinh người. Như Bát Cửu Huyền Công, môn thần thông này có nhiều người trong Tam giới tu luyện, nhưng chân chính đạt tới cảnh giới Kim Cương Bất Hoại lại rất ít.
Nhưng Hậu Nghệ tiến thuật lại hoàn toàn khác!
Môn thần thông này thuần túy tu luyện kỹ thuật, chỉ cần sự cảm ngộ! Vậy thì càng thêm khó khắn rồi! Hơn nữa lại cần không ngừng tìm hiểu trên phương diện Tiễn Đạo, mà Hậu Nghệ tiễn thuật đã vượt qua phạm trù Tiễn Đạo rồi.
"Vốn là kiếm Tiên, lại phân tâm trên Tiễn Đạo?" Tế Điên đăm chiêu suy nghĩ. "Hoặc là chẳng qua tiểu sư đệ này bởi vì ‘Hậu Nghệ tiễn thuật’ được xếp trong mười môn thần thông đứng đầu Tam giới cho nên mới muốn học. Đợi đến khi hắn hiểu được nó khó khăn tới chừng nào, chỉ sợ sẽ lập tức từ bỏ."
Trong tĩnh thất Thủy Phủ.
Kỷ Ninh khoanh chân ngồi, bắt đầu tu luyện Bát Cửu Huyền Công. Đây chính là một môn thần thông, cho nên chỉ bản thể mới có khả năng tu luyện!
"Phù … "
Kỷ Ninh thở ra một hơi.
Bên ngoài thân thể bắt đầu dần dần hiện lên một tầng ánh sáng màu vàng mờ mịt, tầng sáng màu vàng ban đầu rất nhạt, nhưng càng lúc càng thêm nồng đậm. Toàn thân Kỷ Ninh dường như được đúc bằng kim loại.
"Biến!"
Kỷ Ninh vốn ngồi trên giường U Minh Thủy Ngọc, lúc này đột ngột biến mất, song phía trên giường ngọc bỗng xuất hiện một khối nham thạch, chẳng qua khối nham thạch này lại có hơi thở của sự sống. Nếu là Tu Tiên giả, chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra khối nham thạch này không bình thường.
"Thu." Khối nham thạch biến mất, Kỷ Ninh lại xuất hiện lần nữa.
Thần Ma Luyện Thể của Kỷ Ninh đã đạt đến cấp bậc này, thân thể hoàn toàn có thể chuyển hóa thành thần lực, thần lực cũng có thể chuyển hóa thành thân thể! Thậm chí rút ra một sợi tóc, có thể hóa ra một phân thân! Cho nên mình biến thành một tảng đá cũng không khó, điểm khó khăn chính là khí tức của mình phải hoàn toàn thu liễm, hơn nữa còn phải giống tảng đá như đúc.
"Thu liễm khí tức? Khí tức thần hồn đều được thay đổi?" Kỷ Ninh tự nhủ. "Nhập môn Bát Cửu Huyền Công này thật quá khó khăn. Nhưng một khi nhập môn thành công, khí tức của ta muốn biến liền biến, thu liễm khí tức giống như nham thạch, bùn đất đều rất dễ dàng."
Nhập môn Bát Cửu Huyền Công, chính là luyện thành bảy mươi hai phép biến hóa.
Bảy mươi hai phép chính là tám lần chín … Kỳ thật chủng loại biến hóa là vô số, không kể là nham thạch cây cối, hoa cỏ thực vật, một ít động vật dã thú, thậm chí là Nhân tộc, Yêu Tộc, Thần Ma ... Chỉ cần đối tượng là một tồn tại trong Tam giới, không vật nào không thể biến hóa ra. Thậm chí ngay cả khí tức đều có thể hoàn toàn biến hóa.
Kể cả là người có thực lực mạnh hơn mình cũng rất khó nhìn thấu.
Trừ phi một vài kẻ tu luyện Thần nhãn, các loại đại thần thông hoặc là bí thuật đặc thù khác, hơn nữa phải là lúc đang thi triển bí thuật và thần thông mới có thể phát hiện được thực hư! Nếu không phải thời điểm đang thi triển bí thuật thần thông, chắc chắn không phát hiện được một cây đại thụ bên cạnh chính được biến hóa mà thành.
Lúc sáng sớm.
Thanh Nhai Tiểu Vũ đang nhàm chán một thân một mình ra khỏi gian phòng.
"Kể từ lúc sư phụ mang mình tới núi Phương Thốn này, đến nay đã được nửa năm rồi, vẻn vẹn chỉ điểm mình hai lần. Ngay cả pháp môn tu luyện, thần thông, bí thuật, mình đều học trong Thần Tiên Cung." Thanh Nhai Tiểu Vũ cũng đành chịu, nàng biết rõ một vài cao nhân tính tình nóng nảy quái dị, thật không ngờ sư phụ của nàng cũng không quan tâm nàng như vậy, bình thường đều không gặp được.
"Có điều ..."
"Núi Phương Thốn này, thật sự là không thể tưởng tượng nổi a!" Thanh Nhai Tiểu Vũ cũng thổn thức sợ hãi thán phục.
Nửa năm qua, nàng và Bạch thúc, Tiểu Thanh thường xuyên ở chung một chỗ, hơn nữa cũng cùng những đệ tử núi Phương Thốn khác ở xen lẫn với nhau, cho nên hiểu biết về nơi đây càng ngày càng nhiều.
Càng hiểu rõ, nàng lại càng rung động!
Thiên Tiên? Địa vị Thiên Tiên còn không bằng sư phụ của mình!
Đệ tử thân truyền? Mỗi một người đều là Thuần Dương Chân Tiên, Thiên Thần, người canh cổng Thần Tiên Cung kia đúng là Thiên Thần, khó trách ngày đó sư phụ nói sư bá giết Thiên Tiên như giết gà.
Thậm chí … !
Toàn bộ Tà Nguyệt Đại Thế Giới đều do Bồ Đề lão tổ sáng tạo ra! Còn cả Luân Hồi chuyển thế? Tất cả đều được lão tổ tự tay sáng chế?
Thanh Nhai Tiểu Vũ đã hiểu rõ, toàn bộ Tà Nguyệt Đại Thế Giới đều là hậu hoa viên của môn phái trên núi Phương Thốn này! Nghe nói bên ngoài Tà Nguyệt Đại Thế Giới còn có Tam giới rộng lớn vô tận, nghe nói trong Tam giới kia còn có một đám Đại Năng Giả cường đại như lão tổ vậy.
"Ô." Thanh Nhai Tiểu Vũ đang đi dạo, nhìn thấy bên đường có một khối đá lớn, cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp đặt mông ngồi lên.
"Không biết lúc nào mới có thể gặp lại sư phụ lần nữa." Thanh Nhai Tiểu Vũ thầm nói.
"Ồ?"
Thanh Nhai Tiểu Vũ bỗng nhiên nhíu mày đứng dậy, nhìn xuống khối nham thạch bên cạnh : "Quái lạ, mình nhớ không nhầm thì ở đây làm gì có khối nham thạch này nhỉ? Sao đột nhiên lại xuất hiện thêm một tảng đá ở đây? À, nơi này là Tiên Phủ của sư phụ, tất cả mọi thứ bên trong Tiên Phủ đều được sư phụ khống chế, mình cũng không cần suy nghĩ nhiều. Thôi vậy, giờ đi tìm Đại Ngư ngốc kia, cảnh giới của hắn khá cao, có thể chỉ điểm mình một chút."
Thanh Nhai Tiểu Vũ nhanh chóng chạy ra ngoài.
"Vù vù ..."
Khối nham thạch kia biến hóa thành một thiếu niên mặc da thú.
"Không ngờ lại bị đồ đệ đặt mông ngồi lên người." Kỷ Ninh hít sâu một hơi. "Cũng may, bọn hắn không phát hiện ra. Đúng, không nói, việc này tuyệt đối không thể nói.”
"Không biến thành hòn đá nữa, biến thành một cái cây vậy, ta không tin còn có người ngồi lên."
Ào ...
Một chỗ hẻo lánh có một ít cây cối hoa cỏ phía trong sân đình viện bỗng xuất hiện một cây tùng nhỏ cao mấy trượng, khi bị gió thổi qua, cây tùng nhẹ nhàng đung đưa.
Kỷ Ninh đã học xong hơn một nửa thuật biến hóa nhập môn của ‘Bát Cửu Huyền Công’, hiện tại hắn mỗi ngày đều biến thành tảng đá, cây cối, suối nước, cọng cỏ non, cho đến nay cũng không có ai có thể phát hiện ra, thậm chí đệ Nhị Nguyên Thần của Kỷ Ninh tự mình quan sát, dùng thần thức cẩn thận tra xét, thậm chí dùng cả Thiên Nhãn, cũng không thể phát hiện được chút sơ hở nào!
Ví dụ như biến thành một cái cây, mặt ngoài vỏ cây, cành lá, gốc rễ, tất cả đều giống thật như đúc.
Khí tức của thần hồn cũng hoàn toàn biến thành khí tức của cây!
Không có chút đặc thù nào.
Ngày lại ngày.
Không ngừng tu luyện thuật biến hóa, lần lượt thử, không ngừng tiếp thu kinh nghiệm, một năm ba tháng sau, cuối cùng Kỷ Ninh cũng luyện thành tất cả bảy mươi hai phép biến hóa.
"Phép biến hóa cuối cùng này khó thật, mất thời gian lâu nhất, song cuối cùng đã luyện thành rồi. Biến!"
Kỷ Ninh đang khoanh chân ngồi bên cạnh một dòng suối nhỏ, bỗng nhiên cả người đều biến hóa.
Một nam tử tuấn mỹ mặc áo bào trắng, tay cầm quạt lông, đúng là Ngân Nguyệt Thiên Thần xuất hiện ở đó. Không kể là hình dáng hay khí tức, khí tức vô cùng cường đại làm cho lòng người sợ hãi kia, khí tức thuộc về Thiên Thần, hơn nữa còn là khí tức riêng biệt của Ngân Nguyệt phát ra từ trên người Kỷ Ninh.
"Thử xem xem."
Kỷ Ninh biến thành Ngân Nguyệt vừa đi vừa cười trong Tà Nguyệt Tam Tinh Động.
"Sư tổ."
"Sư tổ."
"Sư bá."
"Sư phụ."
Đi bộ trong Tà Nguyệt Tam Tinh Động, lần đầu tiên có đệ tử gọi mình là ‘sư bá’, phải biết rằng mình là nhỏ nhất trong hàng đệ tử của sư phụ Bồ Đề lão tổ, bình thường mình đều được gọi là ‘sư thúc’.
"Ha ha, những Phản Hư Thần Ma, Đại Yêu này, không tên nào có thể phát hiện ra sơ hở." Tâm trạng lúc này của Kỷ Ninh rất tốt, còn ngẫu nhiên gật đầu với đám tiểu bối.
"Lạ thật, Ngân Nguyệt sư tổ sao lại không ở Thần Tiên Cung nhỉ?"
"Rất ít khi nhìn thấy Ngân Nguyệt sư tổ ra ngoài đi dạo?"
"Kỳ quái thật."
Những đệ tử kia đều đợi đến khi Kỷ Ninh đi xa mới khẽ nghị luận, hung danh của Ngân Nguyệt quá lớn, người này chính xác là một ma đầu. Tội nghiệt trên người hắn quả thực không thể tưởng tượng nổi. Tội nghiệt trên người sư huynh Ngân Nguyệt đã không còn là ‘tội nghiệt huyết quang’ nữa rồi, mà là Nghiệp Hỏa trong truyền thuyết.
Tuy nhiên thực lực sư huynh Ngân Nguyệt ngập trời, hoàn toàn không sợ Nghiệp Hỏa!
Kỷ Ninh rất nhanh đã đến Thần Tiên Cung, trên khu vực đất trống bên ngoài Thần Tiên Cung tụ tập lượng lớn đệ tử trên núi Phương Thốn.
"Sư tổ."
"Sư bá."
Mỗi người đều cung kính hành lễ, Thanh Nhai Tiểu Vũ đang nói chuyện phiếm với những đệ tử khác cũng đứng lên cung kính nói : "Sư bá."
Ngược lại, Tiểu Thanh và Bạch thúc đều vô cùng kinh ngạc nhìn Kỷ Ninh.
"Ngươi là ai?"
Tiểu Thanh, Bạch thúc đều có cảm ứng tâm linh với Kỷ Ninh, bọn hắn khi biết là Kỷ Ninh thì cực kỳ kinh ngạc, nam tử tuấn mỹ mặc áo bào trắng trước mắt này, cái khí tức đáng sợ kia, bộ dáng kia, rõ ràng là Ngân Nguyệt Thiên Thần. Nhưng cảm ứng của mình lại khẳng định người trước mắt đúng là Kỷ Ninh.
Điều này làm cho hai người bọn họ đều cảm thấy quái dị, lúc trước Kỷ Ninh cũng chỉ biến thành cây cối trước mặt bọn họ mà thôi, cho tới bây giờ vẫn chưa từng biến thành người thật.
"Ha ha." Kỷ Ninh gật đầu, cười một tiếng rồi đi vào bên trong Thần Tiên Cung.
Trong Thần Tiên Cung cũng có được một nam tử tuấn mỹ mặc áo bào trắng, trong tay cầm quạt lông.
Hai người đối diện nhau, tướng mạo giống nhau, khí tức cũng giống nhau.
"Dám biến thành hình dạng của ta, Nhị sư huynh sẽ không rỗi hơi như vậy, với tính cách của Khương Quân cũng không thể làm thế. Tiểu sư đệ, ngươi đã luyện thành Bát Cửu Huyền Công rồi hả?" Ngân Nguyệt lại đoán được thân phận của Kỷ Ninh.
"Sư huynh thật lợi hại." Nam tử tuấn mỹ mặc áo bào trắng phía đối diện nhoáng một cái, thân hình liền biến thành một thiếu niên mặc da thú.

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Mãng hoang kỷ – quyển 13 chương 28 : Trở lại núi Phương Thốn

Ở đây còn có những người khác sao?

Kỷ Ninh giật mình, liền lui lại phía sau mấy trượng. Lập tức những cột sét đang công kích hắn cũng giảm bớt chút ít, lúc này Kỷ Ninh mới có thể phân tâm nhìn kỹ xung quanh.
"Hả?" Kỷ Ninh nhướng mày lên, trong khe hở giữa những cột sét đánh xuống, hắn có thể nhìn thấy ở lối vào hạp cốc xa xa có hình bóng một thiếu niên mặc áo đen đang đứng.
"Vèo."
Kỷ Ninh lùi lại, rất nhanh đã ra khỏi phạm vi công kích.
Tất cả tia sét biến mất, đã không có trở ngại gì, Kỷ Ninh thấy rõ được thân ảnh đang ở lối vào hạp cốc kia. Thiếu niên mặc áo đen này cao tương đương sư đệ Mộc Tử Sóc, thấp hơn hắn chút ít. Chỉ là Kỷ Ninh mơ hồ cảm giác được thiếu niên mặc áo đen này đã sống rất lâu.
Ánh mắt thiếu niên mặc áo đen kia cực kỳ sắc lạnh, biểu lộ lạnh lùng, có lẽ trời sinh đã là người lạnh lùng như thế.
"Ngươi là ai?" Kỷ Ninh hỏi.
"Ta?" Giọng nói của thiếu niên mặc áo đen lanh lảnh, như đang suy nghĩ điều gì nhìn Kỷ Ninh. “Ta có nói ra thì nhóc con như ngươi cũng không biết, nhìn ngươi có lẽ cũng đã là Phản Hư tiền kỳ, có thể phá tan cấm vực thứ nhất kia, thậm chí còn có thể tiến lên trăm trượng ở cấm vực lôi điện thứ hai này, thực lực của ngươi ngược lại có thể miễn cưỡng xem như Thiên Tiên. Thực lực Phản Hư tiền kỳ mà đã như thế này, ngươi thuộc môn phái nào? Sư phụ của ngươi là ai?"
Kỷ Ninh thất kinh.
Thiên Tiên?
Thiếu niên mặc áo đen này đã đến cửa vào hạp cốc, hiển nhiên đã vượt qua khu vực lôi điện này rồi, thực lực mạnh hơn mình nhiều. Đệ nhị Nguyên Thần của mình mà bộc phát thì cũng miễn cưỡng xem như Thiên Tiên trung đẳng, một ít kẻ lợi hại trong tầng lớp Thiên Tiên, thậm chí một ít kẻ cực kỳ yêu nghiệt, vẫn rất cường đại.
"Tên của sư phụ ta, không phải ngươi có khả năng biết." Kỷ Ninh nói.
"Chẳng lẽ là Chân Tiên, Thiên Thần?" Thiếu niên mặc áo đen nhẹ giọng cười nói, cẩn thận quan sát biểu lộ của Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh cũng rất bình tĩnh.
Thiếu niên mặc áo đen nhanh chóng lắc đầu: "Đi thôi, đi nhanh lên, hiện tại ngay cả ta cũng không thể thu bảo vật tới tay. Thực lực của ngươi cho dù có cường thịnh gấp mười, gấp trăm lần cũng không đủ."
"Gấp mười, gấp trăm lần cũng không đủ?" Kỷ Ninh nhíu mày không tin.
"Ngươi không tin sao? Ta cho ngươi biết, bảo tàng này chia làm ba khu cấm vực, cấm vực thứ nhất chỉ có chút ít áp lực, an toàn nhất. Mà cấm vực thứ hai, chính là khu vực lôi điện, chiều rộng một trăm tám mươi trượng. Còn cấm vực thứ ba, chính là nơi cất giấu bảo vật kia. Ngay cả ta cũng không thể mở ra."
Thiếu niên mặc áo đen khinh thường nhìn Kỷ Ninh : "Bằng vào ngươi sao? Ngay cả Thiên kiếp cũng chưa vượt qua, tuy nhiên cũng là tuyệt thế yêu nghiệt, song người căn bản không thể đi quá trăm trượng ở cấm vực lôi điện. Phải biết rằng trong cấm vực Lôi Điện này, mỗi khi tiến thêm một bước, sét đánh xuống sẽ càng thêm cường đại. Thực lực của ngươi tối thiểu nhất phải tăng lên gấp mười lần, mới có hi vọng vượt qua cấm vực thứ hai này. Mà đó mới chỉ là cấm vực thứ hai, cấm vực thứ ba mới là đáng sợ nhất, chỉ sợ trong đám Thiên Tiên cũng không có mấy kẻ có khả năng phá được."
"Cấm vực thứ ba là gì vậy?" Kỷ Ninh không nhịn được, hỏi.
"Ngươi không cần biết." Thiếu niên mặc áo đen nói.
"Vậy vì sao ngươi không rời khỏi đây?" Kỷ Ninh hỏi.
"Ta chính là Thiên Tiên, tuổi thọ vô tận, bảo vật đã ở đây, ta cứ ở đây chậm rãi tu luyện. Có lẽ sẽ xuất hiện cơ hội nghịch chuyển, như vậy ta có thể thu được bảo vật này." Thiếu niên mặc áo đen nói.
Sau khi nghe xong, trong lòng Kỷ Ninh rất phiền muộn.
Chấn động mơ hồ trong hạp cốc kia, Kỷ Ninh cũng có thể cảm ứng được, đó chính là chấn động phi thường cổ xưa và mạnh mẽ: "Thiên Ngưu kiếm gần như có uy năng của pháp bảo Thuần Dương, chấn động của nó cũng kém xa như vậy. Bảo vật kia đích thị là bảo vật vô cùng lợi hại được lưu lại từ thời Thượng Cổ Bàn Cổ thế giới."
"Chưa cần nói đến cấm vực thứ ba, ngay cả thứ hai ta còn chưa vượt qua, làm thế nào bây giờ?"
Kỷ Ninh đứng bên cạnh dòng suối trong cấm vực lôi điện, trầm mặc một lát, sau đó liền cắn răng một cái, quay đầu rời đi.
Soạt soạt ...
Kỷ Ninh rất nhanh đã tiến vào khu vực có áp lực vô hình, lại gian nan xông ra ngoài.
"Đi rồi hả?" Thiếu niên mặc áo đen lắc đầu. "Một tiểu gia hỏa, thực lực quá yếu. Với tư chất của hắn, có lẽ có khả năng lớn trở thành Thiên Tiên."
Lập tức thiếu niên mặc áo đen lại đi vào trong hạp cốc kia.
"Bắc Minh Tiên Nhân, sao ngươi lại quay trở về?" Trên đường quay ra lại gặp Kim Mao Bi Yêu Vương, Kim Mao Bi Yêu Vương vẫn tiếp tục tiến lên, lần này hắn đã đi được thêm một dặm.
"Thực lực không đủ, đương nhiên phải quay lại."
Kỷ Ninh thi triển Ba Đầu Sáu Tay cầm sáu chuôi Tiên giai, một đường bổ ra kiếm quang đẩy lui áp lực, không ngừng xông ra bên ngoài.
"Thực lực không đủ?" Kim Mao Bi Yêu Vương âm thầm nói. "Phải chăng bảo vật kia đã bị Bắc Minh này thu tới tay rồi? Tuy nhiên nhìn biểu hiện của hắn, tựa hồ không giống nói dối."
Tuy rằng có chút nghi ngờ, nhưng Kim Mao Bi Yêu Vương vẫn không tin Kỷ Ninh đã thu được bảo vật.
Ra khỏi Cừ Nha sơn mạch.
Kỷ Ninh quay người nhìn về phía sau sơn mạch quanh năm bị sương mù bao phủ, lẩm bẩm tự nói: "Đợi ta tu thành Huyền Công, lại tiếp tục."
Vù ...
Không gian chung quanh bỗng rung động, Kỷ Ninh cứ như vậy mà biến mất giữa không trung.
Không gian bên dưới núi Phương Thốn đang lơ lửng, Kỷ Ninh lại lần nữa hiện ra, dưới chân cũng xuất hiện mây mù.
"Ra." Tâm ý Kỷ Ninh khẽ động, bên cạnh hắn xuất hiện một thiếu nữ mặc áo trắng, đúng là đồ đệ Thanh Nhai Tiểu Vũ.
"Sư phụ." Thanh Nhai Tiểu Vũ đứng trên mây mù, nhìn bốn phía xung quanh. "Đây là đâu ạ?"
Kỷ Ninh nhìn đồ đệ, lập tức ngẩng đầu nhìn núi Phương Thốn đang lơ lửng bên trên, lúc này mới hơn một tháng trôi qua, mình đã được thu đệ tử và chém giết mười tên mang tội nghiệt lớn. Đồ đệ Thanh Nhai Tiểu Vũ, công đức sinh kim quang trọn vẹn ba trăm trượng, mà hiện nay công đức của mình cũng lột xác từ công đức thanh khí thành công đức kim quang!
Song nếu dùng thần thức dò xét thân thể của mình thì chỉ thấy công đức kim quang rộng chừng ba xích mà thôi.
Kỳ thật sau khi thu đồ đệ và giết đám Yêu Vương, công đức thanh khí của mình đã trở nên rất nồng đậm, đến khi giết chết tên lão tổ tà ác kia, mới đột nhiên lột xác thành công đức kim quang.
"Công đức kim quang ba xích, nhưng đồ đệ lại ba trăm trượng." Kỷ Ninh cười cười, lúc này kéo tay đệ tử Thanh Nhai Tiểu Vũ bay lên phía trên.
"Tiểu Vũ, phía trên là núi Phương Thốn, cũng là sư môn của ta." Kỷ Ninh cười nói.
Thanh Nhai Tiểu Vũ kinh ngạc nhìn ngọn núi lơ lửng phía trên, lại cúi đầu nhìn thế giới rộng lớn vô tận phía dưới kia.
"Tông môn của sư phụ?" Thanh Nhai Tiểu Vũ có chút không hiểu.
Bay lên Núi Phương Thốn, dọc theo đường núi, hai người rất nhanh đã đi tới cửa vào. Thanh Nhai Tiểu Vũ dù sao chỉ là đệ tử mình thu nhận, Kỷ Ninh cũng không mang nàng đi gặp Đại sư huynh.
Cửa vào đang có hai đạo đồng mặc áo bào xanh.
Hai đạo đồng này vừa nhìn thấy Kỷ Ninh, lập tức cung kính vạn phần hành lễ: "Sư tổ."
"Ừm." Kỷ Ninh gật đầu.
Kỷ Ninh nắm cánh tay Thanh Nhai Tiểu Vũ đang sững sờ đi vào trong, đợi sau khi tiến nhập sơn môn, Thanh Nhai Tiểu Vũ mới kịp phản ứng, thấp giọng nói: "Sư phụ, hai đạo đồng ở cửa vào vừa rồi, hình như rất mạnh mẽ?"
"Đều là Phản Hư Địa Tiên." Kỷ Ninh tùy ý nói.
Kỷ Ninh vừa dứt lời, bên cạnh liền có hai gã Thần Ma Phản Hư cổ xưa đi tới, hai gã Thần Ma Phản Hư kia đều vô cùng cung kính thi lễ : "Sư tổ."
Hai gã Thần Ma Phản Hư cổ xưa này lại khiến cho Thanh Nhai Tiểu Vũ phát run, nàng cảm giác hai Thần Ma này còn đáng sợ hơn Yêu Vương!
Vậy mà gọi sư phụ mình là ‘sư tổ’?
Hai người một đường đi sâu vào bên trong Tà Nguyệt Tam Tinh Động, những nơi thầy trò Kỷ Ninh đi qua, một ít Nhân tộc, Yêu tộc, thậm chí Thần Ma, khí tức mỗi người đều rất cường đại, thậm chí có vài tên còn đáng sợ hơn đám Yêu Vương. Nhưng khi bọn hắn gặp Kỷ Ninh, tất cả đều cung kính vô cùng, hoặc là gọi sư tổ, hoặc là gọi sư thúc.
"Dường như địa vị của sư phụ trong sư môn rất cao, đoạn đường vừa rồi, hình như địa vị của người là cao nhất. Ngay cả một sư huynh sư đệ cùng thứ bậc với sư phụ đều không gặp." Thanh Nhai Tiểu Vũ nói thầm.
"Phía trước là Thần Tiên cung." Kỷ Ninh nói.
"Thần Tiên cung?" Thanh Nhai Tiểu Vũ nhìn kỹ tòa Thần Tiên cung chín tầng, bên ngoài tụ tập một số lượng lớn đệ tử của núi Phương Thốn, mỗi người đều cung kính hành lễ với Kỷ Ninh, gọi sư thúc, sư tổ. Trong đó Tiểu Thanh và Bạch thúc đã sớm ra chào đón, dù sao bọn hắn có thể tâm linh cảm ứng cùng Kỷ Ninh, biết được Kỷ Ninh ở nơi nào.
"Chủ nhân."
"Ninh nhi." Tiểu Thanh và Bạch thúc đi tới.
Mà lúc này, một nam tử tuấn mỹ mặc áo bào trắng cũng từ cửa Thần Tiên cung đi tới, đương nhiên vị này là người quản lý Thần Tiên cung - sư huynh Ngân Nguyệt, Ngân Nguyệt cười cười mở miệng : "Nghe nói sư đệ xuống núi thu đồ đệ và phục ma, vị này xem ra là đệ tử của sư đệ nhỉ? Thật đúng là một tiểu cô nương xinh đẹp."
"Cuối cùng cũng nhìn thấy người cùng thế hệ với sư phụ rồi, xem ra rất thân thiết, nhưng người này lại không có chút khí tức đáng sợ nào." Thanh Nhai Tiểu Vũ thầm suy nghĩ.
"Tiểu Vũ, còn không ra mắt sư bá ngươi." Kỷ Ninh phân phó nói.
"Bái kiến sư bá." Thanh Nhai Tiểu Vũ liền cung kính nói.
"Đã gọi ta một tiếng sư bá, ta cũng phải chuẩn bị tiểu lễ gặp mặt." Ngân Nguyệt lắc đầu cười. "Một tiểu gia hỏa như ngươi cũng khó dùng bảo vật nhỉ! A, món đồ chơi này ngươi cứ mang trên thân thể, kể cả là Thiên Tiên muốn giết ngươi, cũng có thể chống đỡ trong khoảng thời gian uống cạn một chung trà."
Ngân Nguyệt nói xong liền đưa một khuyên tai bằng ngọc cho Thanh Nhai Tiểu Vũ.
Thanh Nhai Tiểu Vũ có chút mờ mịt.
Thiên Tiên muốn giết? Cũng có thể chống đỡ trong thời gian uống cạn chung trà sao? Chỉ bằng vào đôi khuyên tai bằng ngọc này? Bảo vật sư phụ cho mình cũng không lợi hại như vậy.
"Cái này, cái này ..." Thanh Nhai Tiểu Vũ cảm thấy phỏng tay.
"Còn không nhận lấy." Kỷ Ninh cười tủm tỉm nói. "Khuyên tai ngọc này đối với ngươi sư bá người mà nói căn bản không đáng là gì, sư bá ngươi có thể giết Thiên Tiên như giết gà."
"Sư đệ, lời nói này của ngươi, hừm, khuyên tai ngọc kia đích thật là do ta tiện tay luyện chế, ta lại tặng cho nhóc con ngươi một quả Đại Na Di đạo phù. Đại Na Di đạo phù này ta không thể luyện chế ra, là bảo vật chuyên môn dùng để trao đổi." Ngân Nguyệt lại đưa tiếp một quả đạo phù.
Kỷ Ninh lập tức cười càng rạng rỡ.
Sư huynh dù gì cũng là Thiên Thần, một quả Đại Na Di đạo phù đối với mình là bảo bối, nhưng đối với sư huynh mà nói căn bản không coi là gì. Không thừa cơ ép một chút, còn đâu là đạo Trời nữa.
Hai mắt Thanh Nhai Tiểu Vũ giật giật.
Hai kiện bảo vật? Tiện tay đưa?
Giết Thiên Tiên như giết gà?
Cái này, môn phái của sư phụ mình rút cuộc là môn phái nào?
"Tiểu Thanh, trước tiên ngươi hãy mang theo Tiểu Vũ dạo chơi trong Tà Nguyệt Tam Tinh Động để nàng quen thuộc một chút, ngươi cũng nhớ giới thiệu qua về nơi đây, hiện giờ nàng vẫn không biết Tà Nguyệt Tam Tinh Động là môn phái nào đây này." Kỷ Ninh cười cười.
"Vâng, chủ nhân." Tiểu Thanh lập tức hưng phấn đáp.
Kỷ Ninh liền nói ngay: "Sư huynh, ta xin phép đi tới Tam Giới cung."
"Đi đi thôi." Ngân Nguyệt cười gật đầu. "Xem ra thời gian tới lúc sư đệ xuất sư không còn xa nữa."
Tam Giới cung.
Nhị sư huynh Tế Điên đã sớm cười mỉm chờ đợi Kỷ Ninh.
"Sư huynh." Kỷ Ninh hành lễ.
"Sư phụ thông báo, ngươi đã thông qua được khảo nghiệm. Đây chính là cả bộ ‘Bát Cửu Huyền Công’, sư đệ có thể lập tức tu luyện." Một tay Tế Điên phe phẩy quạt, một tay đưa ra một cuốn thẻ tre.
Hai mắt Kỷ Ninh sáng ngời.
Bát Cửu Huyền Công? Đợi đến khi mình tu luyện Bát Cửu Huyền Công có chút thành tựu, thân thể tựa như pháp bảo Tiên giai, nhất định phải đi tới Cừ Nha sơn mạch kia một lần nữa.
"Cảm ơn sư huynh." Kỷ Ninh tiếp nhận thẻ tre này, thần thức nhập vào, lập tức một lượng lớn tin tức huyền diệu phô thiên cái địa dũng mãnh truyền vào trong thần hồn.

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Mãng hoang kỷ – quyển 13 chương 27 : Cù Nha Sơn Mạch

Đang lúc Kỷ Ninh nhìn Cừ Nha sơn mạch, trái tim trong lồng ngực bỗng nhiên đập nhanh liên hồi, hắn mơ hồ cảm giác được một sự uy hiếp vô cùng đáng sợ đang chiếm giữ ở chỗ sâu trong Cừ Nha sơn mạch đằng kia.

"Bằng thực lực của ta hôm nay, rất ít tồn tại trong Tà Nguyệt đại thế giới có thể uy hiếp được ta, những người chính thức mạnh hơn ta, bình thường cũng được thu làm đệ tử trên núi Phương Thốn rồi. Bọn họ nhìn thấy ta nói không chừng còn phải gọi một tiếng sư thúc, kể cả là Chân Tiên Thiên Thần, cũng đều là sư huynh sư đệ của ta." Kỷ Ninh thầm nghĩ.

Mình lưu lạc trong Tà Nguyệt Đại Thế Giới, chính như đang đi dạo trong vườn hoa sau nhà mình vậy.

Đây là lần đầu tiên mình có cảm giác kinh hãi!

"Xem ra nơi này thật sự có nguy hiểm, mà nguy hiểm này lại có thể uy hiếp được ta." Kỷ Ninh khẽ gật đầu. "Được rồi, nếu thấy tình thế không ổn, ta lập tức trốn vào trong Thủy Phủ. Sau đó xin sư phó hỗ trợ, giúp ta trốn về núi Phương Thốn."

Rơi vào khốn cảnh, xin sư phụ giúp đỡ.

Tuy rằng có chút mất mặt, nhưng dù sao bây giờ mình vẫn đang ở trong Tà Nguyệt đại thế giới, sư phó cũng sẽ không quá khắt khe. Chỉ khi mình thật sự xuất sư, ly khai Tà Nguyệt Đại Thế Giới này, ở bên ngoài tuyệt không được nói ra danh tự của sư phụ, hoàn toàn dựa vào bản thân.

"Sư phụ?" Thanh Nhai Tiểu Vũ bên cạnh khẽ hô lên.

Kỷ Ninh nhìn đồ đệ của mình bên cạnh, cười nói : "Tiểu Vũ, ta muốn tới sơn mạch phía trước tìm hiểu một chút. Sơn mạch này rất nguy hiểm, trước tiên ngươi tạm lui vào trong Tiên Phủ đi.“

"Vâng, sư phụ." Thanh Nhai Tiểu Vũ ngoan ngoãn nói.

Kỷ Ninh vung tay lên, liền thu Tiểu Vũ vào bên trong Tiên Phủ tùy thân.

Sau đó hắn một thân một mình trực tiếp hóa thành một đạo lưu quang, bay vào bên trong Cừ Nha sơn mạch.

Trong tay Kỷ Ninh là địa đồ và kinh nghiệm được Tiên nhân các thời kỳ của Kỳ quốc ghi lại kỹ càng, vậy nên rất nhanh hắn đã tới bên ngoài bảo tàng.

"Hả?"

Chân đạp núi non chập chùng, Kỷ Ninh cảm giác được đất đai vùng sơn mạch này rất đặc biệt.

"Giết ... Giết ... Giết ..."

Hắn mơ hồ cảm ứng được từng tràng tiếng gào rú vô hình từ trong đất đai núi đá truyền đến, dường như trước đây rất lâu, ở sơn mạch này đã diễn ra một cuộc đại chiến, cho đến tận bây giờ mà ý niệm giết chóc vẫn không tiêu tan.

"Đất đai nơi này rất khác biệt so với đất đai bình thường của Tà Nguyệt Đại Thế Giới, rõ ràng nặng hơn chút ít. Hơn nữa khí tức ở khu vực này cũng u oán hơn rất nhiều." Kỷ Ninh khẽ gật đầu. "Chỉ sợ nơi đây rất có thể là một mảnh vỡ của Thượng Cổ Bàn Cổ thế giới bị dịch chuyển đến."

Có kinh nghiệm mà các thời kỳ của Kỳ quốc dò xét.

Kỷ Ninh chỉ tốn một chút thời gian đã tìm được một đường đi sâu vào trong núi, mây mù vờn quanh, với thủ đoạn của Kỷ Ninh mà cũng chỉ có thể nhìn được một dặm phía trước. Về phần dùng thần thức dò xét? Thần thức dò xét đến đấy, hoàn toàn khác khi dùng mắt thường.

"Thần thức hoàn toàn bị qua mặt, tất cả mọi thứ mà thần thức dò xét được đều là giả." Thậm chí Kỷ Ninh còn lấy tay sờ mọi chỗ, xác định hai mắt không bị lừa!

Cẩn thận từng li từng tí tiến lên.

Kỷ Ninh mơ hồ nhìn thấy một khe hở cực lớn phía xa xa, hắn có thể cảm ứng được một luồng đao ý lăng lệ ác liệt đang xoay quanh ở đằng kia.

"Nhìn có vẻ là khe hở tự nhiên, nhưng kì thực lại do đao khí xẹt qua tạo thành." Sau khi Kỷ Ninh đi được thời gian ước chừng dùng hết một chén trà nhỏ, đột nhiên hắn cảm giác được một cỗ áp lực vô hình bao phủ toàn thân.

"Tình cảnh trước mắt và những ghi chép trong thư tịch của Kỳ quốc giống nhau như đúc. Dựa theo ghi chép kia, càng xâm nhập vào sâu bên trong, áp lực này lại càng lớn. Các thời kỳ cao thủ của Kỳ quốc chính là bị áp lực vô hình này ép lui, căn bản không thể không buông tha. Con đường ta đang đi hiện giờ cũng có thể coi như con đường có áp lực nhỏ nhất." Kỷ Ninh mau chóng tiến lên.

Áp lực bắt đầu gia tăng mạnh mẽ.

Kỷ Ninh vừa mới vào khu vực này, đã có áp lực ngàn cân ép xuống thân thể, nhưng bây giờ đã là trăm vạn cân, vạn vạn cân ...

"Oanh oanh …"

Lực lượng cực kỳ mạnh mẽ va chạm với thân thể của Kỷ Ninh, từng tiếng nổ lớn vang lên.

Giờ phút này, lực lượng kia và thân thể Kỷ Ninh đối kháng nhau, dường như đang có từng ngọn núi lớn cao vạn trượng lần lượt nện lên người Kỷ Ninh!

"Tán Tiên bình thường đều không chịu được rồi." Kỷ Ninh khẽ đảo tay, trong tay xuất hiện Thiên Ngưu kiếm, hắn trực tiếp chém ra một kiếm. Một đạo kiếm quang Thần Long đen sì gào thét bay ra, trực tiếp đẩy lùi những áp lực kia.

"Nhẹ nhàng hơn rồi."

Kỷ Ninh vừa tiến lên, vừa dùng Thiên Ngưu kiếm ngăn lại những áp lực vô hình kia.

Áp lực vô hình này hiển nhiên là do một loại đại trận cấm chế cổ xưa nào đó sinh ra, tất nhiên sẽ lần lượt tác dụng lên người Kỷ Ninh. Bình thường Tán Tiên đều là Luyện Khí lưu, thân thể đều rất yếu, cho nên muốn vào tiến sâu vào trong đều phải dựa vào pháp bảo cản lại từng đợt áp lực vô hình này. Lúc trước Kỷ Ninh ỷ vào Thần Ma Luyện Thể mới không cần bất kỳ pháp bảo nào mà xông thẳng vào trong.

"Vù vù ..."

Từng đợt kiếm quang Thần Long màu đen gào thét bay ra, để lại quỹ đạo chói mắt trong sương mù, lần lượt đẩy lùi từng đợt áp lực.

Một lúc lâu sau.

"Biến!" Kỷ Ninh bỗng nhiên biến thành Ba Đầu Sáu Tay, trong tay xuất hiện năm thanh Tiên kiếm, tất cả đều là ‘Lê Thiên kiếm’ mờ mờ màu đen. Đang ở nơi nguy hiểm như thế này, Kỷ Ninh không muốn đệ Nhị Nguyên Thần xuất hiện, cho nên bản thể tạm thời dùng Lê Thiên kiếm này, dù sao uy năng của phi kiếm Tiên giai cực phẩm cũng khá lớn.

Cầm trong tay sáu chuôi phi kiếm Tiên giai cực phẩm, Kỷ Ninh chỉ cần thi triển một môn thần thông ‘ Ba Đầu Sáu Tay ’ là đã có thể ngăn lại những đợt áp lực kia.

Thần thông Ba Đầu Sáu Tay tiêu hao thần lực, thấp hơn Trích Tinh thủ không dưới mười lần.

"Vù vù vù vù …" Sáu con Thần Long đen sì gào thét, cắn xé từng cỗ áp lực, chỉ còn một chút áp lực còn sót lại trùng kích lên người Kỷ Ninh, phát ra âm thanh vang dội! Kỷ Ninh chính là Thần Ma Luyện Thể, chỉ cần áp lực còn sót lại không phải quá lớn thì không có gì đáng lo.

"Các thời kỳ của Kỳ quốc cũng chưa từng dò xét đến nơi này."

Sau một khoảng thời gian khá dài, lúc sáu thanh tiên kiếm trong tay Kỷ Ninh đều cảm thấy cố hết sức, hắn thấy một bóng người ở đằng xa, người kia cũng nhìn thấy Kỷ Ninh.

"Bắc Minh Tiên Nhân." Một giọng nói hùng hồn vang lên.

"Kim Mao Bi Yêu Vương." Kỷ Ninh mở miệng, người nọ đúng là Kim Mao Bi Yêu Vương cao lớn khôi ngô rồi, chung quanh hắn đang có chín mươi chín pháp bảo hình viên châu đang liên tục xoay tròn, cái này vừa văng ra, cái sau đã tiến lên đánh tan những áp lực kia.

"Bắc Minh Tiên Nhân cũng nhờ bản đồ bảo tàng mà phát hiện nơi này hay sao?" Kim Mao Bi Yêu Vương hỏi.

"Đúng vậy." Kỷ Ninh cũng không phủ nhận.

"Lúc trước mười hai Yêu Vương Đông Lưu ta mong muốn tiến tới Cừ Nha sơn mạch này, đang lúc thương nghị cùng Tam đệ thì được tin mấy trăm Hỏa Dực Vệ dưới trướng Tam đệ đã chết, đám Yêu Vương chúng ta thuận đường hỗ trợ một phen ... Ai ngờ hiện hơn phân nửa bọn hắn đã chết, hiện nay cũng chỉ còn mình ta đến đây dò xét bảo tàng này mà thôi. À, còn có Bắc Minh Tiên Nhân giết chết đám bọn hắn cũng tới nơi này. Quả thực là thế sự vô thường!" Kim Mao Bi Yêu Vương cảm khái.

Kỷ Ninh cười cười: "Hoàn toàn chính xác ta phải cám ơn Hỏa Dực Yêu Vương, nếu không làm sao ta biết được nơi này có bảo tàng. Có điều Yêu Vương ngươi dừng lại ở đây, hẳn là không đi nữa được rồi?"

Khu vực này có một điểm quái dị, chỉ cần tiến lên, bất kể là đi hướng nào, đều có áp lực vô hình công kích, ngược lại chỉ cần không nhúc nhích thì sẽ hoàn toàn không bị công kích.

"Không đi được nữa rồi! Ngươi là Thần Ma luyện thể, ngươi vẫn có thể dùng thân thể đón đỡ một ít áp lực còn sót lòa. Đối với thân thể yếu ớt như Tán Tiên chúng ta, nào dám dùng cứng đối cứng, phải đánh tan tất cả những áp lực kia. Nguyên lực tiêu hao vô cùng lớn ... Ta phải dừng lại khôi phục nguyên lực, sau đó mới tiếp tục đi sâu vào trong được." Kim Mao Bi Yêu Vương nói.

"Vậy ta xin phép đi trước." Kỷ Ninh hặc hặc cười.

Lúc này Kỷ Ninh dựa vào sáu chuôi phi kiếm Tiên giai cực phẩm, rất đơn giản đi tiếp vào bên trong, trong thời gian ngắn đã biến mất khỏi tầm mắt của Kim Mao Bi Yêu Vương.

"Mười hai Yêu Vương Đông Lưu ta đúng là kẻ dọn đường cho Bắc Minh này rồi." Kim Mao Bi Yêu Vương cắn răng, hắn cũng rất bất đắc dĩ, rõ ràng nếu luận về thực lực thì Kỷ Ninh còn thua hắn một chút, nhưng trong khu vực nguy hiểm này, Kỷ Ninh dựa vào Thần Ma Luyện Thể, hy vọng tìm được bảo tàng lớn hơn hắn rất nhiều.

"Trích Tinh Thủ!"

Dưới áp lực ngày càng mạnh mẽ, Kỷ Ninh bị ép phải thi triển Trích Tinh Thủ.

Lập tức uy lực kiếm quang Thần Long màu đen tăng vọt, thậm chí Kỷ Ninh còn tạm thời ngừng thi triển thần thông Ba Đầu Sáu Tay, chỉ bằng vào Thiên Ngưu kiếm cùng Trích Tinh Thủ, tiến thẳng một mạch vào trong!

Trùng trùng trùng!

Thời gian dần trôi qua, Kỷ Ninh lại bị ép thi triển Ba Đầu Sáu Tay, sáu cánh tay đều thi triển Trích Tinh Thủ.

Một lúc lâu sau, thậm chí Kỷ Ninh buộc phải dừng lại nghỉ ngơi, khôi phục thần lực đã bị tiêu hao mất hơn một nửa.

Khi thì dừng lại khôi phục thần lực, khi thì tiếp tục tiến lên.

Càng về sau, mỗi lần tiến lên hơn mười trượng đều phải thi triển sáu lần Trích Tinh Thủ, thần lực tiêu hao cực kỳ kinh người.

"Oành …" Kỷ Ninh lại một lần nữa tiến lên, không ngờ cả người lại thoát ra khỏi khu vực có áp lực vô hình.

"Ha ha ha ..."

"Cuối cùng cũng đi ra khỏi địa phương quái quỷ kia rồi."

Kỷ Ninh cười ha ha, nơi này đã không áp lực nữa, lần đầu tiên Kỷ Ninh cảm thấy đi đường thoải mái cũng là một loại hưởng thụ.

"Mấy nghìn dặm đường vừa rồi hao tốn thời gian một ngày, thần lực trong thể nội của ta cũng tiêu hao hầu như hết sạch rồi." Kỷ Ninh lắc đầu than thở, song hắn vẫn nắm lấy sáu thanh Tiên kiếm cẩn thận từng li từng tí tiến lên. Kỷ Ninh cũng thử dùng thần thức dò xét, đáng tiếc, thần thức vẫn không có tác dụng như trước.

Kỷ Ninh theo một dòng suối trong núi tiến lên.

Sương mù tràn ngập không gian, chỉ có thể nhìn được một dặm phía trước mà thôi, ở đằng xa kia mơ hồ là một hạp cốc.

"Đoành …” Kỷ Ninh vừa bước thêm một bước, đột nhiên một tia sét đánh xuống.

"Ra."

Kỷ Ninh không chút do dự xuất ra sáu đạo kiếm quang Thần Long đen sì toàn lực ứng phó, trực tiếp đánh tan tia sét kia.

"Ầm ầm oành oành …" Một lượng lớn tia sét bắt đầu mãnh liệt trút xuống.

"Lúc trước áp lực vô hình kia, ít nhất không ảnh hưởng đến mạng sống. Những cột sét này lại muốn mạng người a." Kỷ Ninh liên tục thi triển kiếm pháp, hắn phát hiện chỉ cần lui về phía sau, công kích lập tức giảm bớt. Nhưng chỉ cần tiến lên, sét đánh xuống mau chóng tăng lên, càng ngày càng mãnh liệt, uy năng đương nhiên càng thêm kinh hãi.

Kỷ Ninh mới chỉ đi được hơn trăm trượng, liền dừng lại, không thể đi thêm được nữa.

"Oành oành …" Từng cột sét to như thùng nước điên cuồng lao xuống, cột trước chưa tan, cột sau đã bổ tới, Kỷ Ninh cũng kiệt lực ngăn cản, hắn đã thử tiến lên phía trước một bước, nhưng những cột sét càng thêm mạnh mẽ đã ép hắn lui trở lại.

"Làm sao bây giờ? Ta căn bản không có cách nào tiến thêm một bước."

Kỷ Ninh lo lắng.

Quá mạnh mẽ.

Lúc đầu, Kỷ Ninh đã từng thử để một tia sét đánh vào người, thân thể cường đại của hắn rất dễ dàng ngăn cản được. Tuy nhiên càng về sau, Kỷ Ninh phát hiện cực hạn thân thể của mình có thể thừa nhận công kích cũng chỉ có như vậy mà thôi. Những tia sét sau đó, hắn buộc phải dùng kiếm quang đánh tan!

Lúc trước mình dựa vào Thần Ma Luyện Thể mới có thể đi tới đây.

"Chẳng lẽ phải trở về sao? Ta trở về cũng không khó khăn lắm, càng lui về sau lôi điện càng ít, về phần khu vực có áp lực vô hình, cùng lắm là hao phí thêm nửa ngày, chậm rãi trở về là được." Kỷ Ninh trở về hoàn toàn không có vấn đề gì. Từ những kinh nghiệm của Kỳ quốc ghi lại, đã từng có Tán Tiên dựa vào rất nhiều thủ đoạn thâm nhập vào sâu bên trong, thế nhưng sau đó bọn hắn lại khó có thể trở về, bởi vì lúc trở về vẫn phải vượt qua khu vực có áp lực kia.

Bọn hắn chỉ có thể hao phí rất nhiều năm tháng, từng bước một trở về.

Kỷ Ninh không biết, lúc trước Hỏa Dực Yêu Vương đã từng bị nhốt trong khu vực áp lực hơn mười năm!

"Oành oành …" Vô số cột sét, điên cuồng bổ xuống.

Trong lòng Kỷ Ninh cực kỳ không cam lòng.

"Nhãi con, ngay cả thực lực như ngươi cũng muốn đi tiếp sao! Ta khuyên ngươi nên nhanh chóng rời đi, đừng uổng phí mạng nhỏ ở nơi này!" Một giọng nói lanh lảnh vang lên bên tai Kỷ Ninh.

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS